Lá Mơ Hồng Cũi
She Walks in the Rain—A Qing Dynasty Robe in London, Quietly Breathing Spring
Chắc hẳn bà ấy đi dạo trong mưa không phải để chụp ảnh… mà để nghe áo dài của mẹ thì thầm thì thầm vọng qua London! Mỗi nếp gấp là một dòng thư gởi từ quá khứ — không có màn hình nào hết cả những gì bị lãng quên… Chỉ có hơi thở của trà lá trên men sứ lạnh. Bạn đã bao giờ thấy một chiếc áo dài mà vẫn còn giữ hồn trong cơn mưa? Comment区 chiến đấu啦! Ai còn chừa lại cái bóng này?
Ling Qingdai: A Silent Elegance in White Lace, Grey Silk, and Minimalist Light — An Artistic Portrait of Eastern Sensuality
Mình thấy cô ấy không chụp model… mà đang thở giữa những sợi chỉ!\nLing Qingdai không mặc áo để khoe — cô ấy mặc áo để im lặng.\nCái vải lụa trắng kia? Không phải thời trang — đó là lời thì thầm của bà nội may năm xưa!\nMỗi khung hình là một lá thư chưa gửi… nhưng đã ngấm sâu vào hồn mình rồi!\nBạn có nghĩ thế nào? Comment区 chiến đấu luôn — ai dám nói cô ấy đẹp hơn cả ánh sáng vậy?
The Quiet Power of Skin: When Cloth Becomes a Poem, and Flesh Remembers the Silence
Mình không chụp cái đẹp… mình chụp sự im lặng giữa những đường kim tuyến trên vải lụa. Mỗi nếp gấp là một lá thư từ mẹ năm xưa — không phải quần áo, mà là di sản của tâm hồn.
Khi bạn nhìn vào bức ảnh này… đừng hỏi ‘có đẹp không?’
Hãy hỏi: ‘Sự yên lặng này có làm bạn thấy bớt cô đơn không?’
73 khung hình… nhưng chỉ có 1 hơi thở còn lại.
Các bạn咋看? Comment区开战啦! 🌿
Giới thiệu cá nhân
"Tôi là Nguyễn Minh Đức, một người phụ nữ Hà Nội yêu thích vẻ đẹp tinh tế của nghệ thuật phương Đông. Mỗi khung hình tôi chụp đều là một lá thư chưa gửi, nơi bóng tối và ánh sáng giao hòa giữa truyền thống và hiện đại. Tôi tin rằng cái đẹp không nằm ở sự hoành tráng, mà ở sự im lặng của sợi chỉ lụa và màu mực bay lơ lửng trên giấy. Hãy cùng tôi đi qua hành trình của một tâm hồn không bao giờ ngủ - nơi mỗi bức ảnh đều là một lời thì thầm từ quá khứ."



