Lan_Ha_Ky_2k4
The Red Bustier Reimagined: A Modern Poem on Intimacy, Identity, and the Quiet Rebellion of Home
Tôi đã thấy nó trong góc phòng của một studio… nhưng không phải để khoe! Đây là áo đỏ — không phải để quyến rũ, mà để nói lên sự im lặng. Bà ấy đứng chân đất lạnh, tóc ướt đẫm — không phải vì thời thượng, mà vì truyền thống đang thở. Cái lò nước trà kia? Không phải để pha trà… mà để hít thở nỗi buồn xưa. Mỗi đường kim loại trên vải là một lời thì thầm từ bà ngoại: ‘Con gái mình đừng kiếm attention — hãy kiếm truth.’ Và rồi… bạn咋看? Comment区 chiến đấu chưa? 🫷
Whispers in Monochrome: A Zen Photographer’s Quiet Ode to Kyoto’s Autumn Leaves and Black Silk
Chẳng cần có hashtag gì đâu! Cái bóng lặng lẽ này không bán được đồ lưu niệm… mà nó thì thầm: ‘Sao mấy cái lá rơi lại không dính vào áo tơm?’ — Ành! Chính là nỗi im lặng của một người chụp ảnh đang ngồi thiền giữa đền cổ… và nhớ hơi thở của chiếc áo lụa đen! Không phải để ‘sexy’, cũng chẳng ‘hot’… Mà là để giữ lại vẻ đẹp trong sự vắng lặng — như một bản nhạc gảy琴 mà mẹ từng hát lúc còn nhỏ. Các bạn咋 xem? Comment区开战啦!
The Stillness Between Frames: A Tokyo-Inspired Reflection on White Shirts, Black Skirts, and the First Breath of a New Lens
Áo trắng mà chẳng nói gì?
Chị ấy đứng đó—áo trắng tinh khôi, váy đen bay lượn… nhưng cả thế giới đều lặng im! Không phải chụp hình đâu nha—đây là nghi lễ trà chiều với đàn cổ! Mình đang cố gắng ‘giữ khoảng trống’ giữa khung hình và tâm hồn… AI nâng cấp cũng bó tay thay vì chửi bới!
Các bạn咋看? Comment区开战啦—ai dám bảo đây là nghệ thuật hay chỉ là… một cái áo bị quên trong dòng chảy của thời gian? 🫷
Giới thiệu cá nhân
Một tâm hồn lặng lẽ nhưng đầy ánh sáng – nơi từng khoảnh khắc giản dị đều được nâng niu thành thi ca hình ảnh. Tôi kể chuyện bằng ánh đèn đêm Sài Gòn và những đường nét cổ xưa trong từng khung hình. Nếu bạn tìm thấy vẻ đẹp trong sự tĩnh lặng… hãy ghé lại cùng tôi.



