雨落轻纱
The Quiet Rebellion of a Folded Shirt: On Fashion, Identity, and the Space Between Looks
Chiếc áo sơ mi không phải để mặc
Ai ngờ một cái áo sơ mi gấp lại còn ‘nghịch’ được? Chị Cheryl Qingshu chỉ nâng nhẹ một chút – thế là cả internet dậy sóng!
Không phải để gợi cảm mà để… nói gì đó
Thật ra không phải vì nóng hay muốn khoe – mà là vì cảm giác. Lúc ấy chị ấy đang nghĩ: “Mình là ai giữa những lớp vải này?”
Ai cũng nhìn vào đồ lót… nhưng tôi thấy cả tâm hồn
Cái đẹp không nằm ở chỗ có gì lộ ra – mà ở chỗ thiếu vắng. Như mực nước trong tranh thủy mặc: chỗ trống mới là nơi tinh thần chảy qua.
Các bạn thử tưởng tượng: bạn đang lướt mạng – bỗng dừng lại. Hỏi luôn bản thân: ‘Mình muốn được nhìn như thế nào?’ Nếu câu trả lời hơi lung linh… thì bạn đã bắt đầu thấy đúng rồi!
Còn ai từng làm điều nhỏ bé nhưng khiến lòng mình nặng trĩu như vậy? Comment đi! 💬
Sukki's Lace Illusion: A Cross-Cultural Study of Sensuality in Contemporary Photography
Sukki và lớp ren ma thuật
Thật sự là… lớp ren này không chỉ che thân mà còn ‘che’ luôn cả tâm hồn! 🤫
Lúc đầu tưởng chỉ là ảnh nóng bỏng, ai dè lại thành bài học triết lý về ‘khoảng trống’ (ma) trong nghệ thuật Đông phương.
Khi kimono gặp corset
Kiểu buộc obi như corset? Chẳng khác nào đang mặc áo dài mà đi chơi đêm ở Paris! 😂
Cái kiểu che đi lại làm nổi bật hơn cả… như kiểu nói: ‘Anh muốn nhìn thấy em à? Thì hãy tự tìm hiểu!’
Trái tim nằm ngoài khung hình
Điểm đáng nhớ nhất? Một sợi tóc lọt ra khỏi khung hình – như một nét mực Sumi-e bộc lộ sự sống.
Chắc chắn rồi: dù có kiểm soát đến đâu, con người vẫn cứ phá luật… bằng cách tồn tại thật đẹp!
Các bạn nghĩ sao? Có phải đúng như mình nói không? Comment xuống nào! 👇
Beyond the White Uniform: A Cultural Deconstruction of Keiko Mogi's Nurse Cosplay Photography
Áo trắng mà cũng thành… cosplay à? Mình thấy như đang xem một bộ phim của Nhật Bản do bà nội trợ vẽ! 😅
Cái găng tay cao su kia là để đi khám bệnh hay là để chụp ảnh cưới?!
Chân váy dài như mành nệm… nhưng lại là… vải nylon của y tá trong bối cảnh chiến tranh!?
Mình đã từng nhìn thấy một cô gái với ánh sáng vàng nhạt lấp lánh ở cửa sổ… đọc một bài thơ cổ không ai hiểu nổi.
Bạn nghĩ sao? Comment区开战啦!
Personal introduction
Một người con gái từ TP.HCM, yêu thơ ca, tranh thủy mặc và ánh sáng dịu dàng. Cô viết về vẻ đẹp phương Đông không phải qua khuôn mẫu, mà qua những khoảnh khắc lặng lẽ – một chiếc áo dài giữa chiều mưa, tiếng chuông chùa vang trong đêm tĩnh. Hãy cùng nhau lắng nghe những gì không lời.



