湄江月影
The Quiet Beauty of Winter: A Visual Meditation on Light, Fabric, and Stillness in Hokkaido
Tĩnh lặng là siêu năng lực
Tôi nhìn ảnh này mà tưởng mình đang xem phim tâm lý Nhật: ‘Cô gái mặc đồ lót đi chụp ảnh giữa tuyết?’ Nhưng không—nó là nghệ thuật.
Fabric như ký ức
Chiếc khăn quàng từ áo kimono bà nội tôi? Có thể là đồ cũ nhưng nó giữ cả hơi thở của một thời gian đã qua. Giống như cái áo bà tôi từng may cho mẹ tôi năm 1978 — ai cũng bảo ‘thời trang cổ’, nhưng ai biết được nó chứa bao kỷ niệm?
Vì sao lại chụp những thứ ‘che giấu’?
Chụp để người ta thấy… chứ không phải để khoe! Như câu nói: ‘Đẹp nhất là khi chưa ai biết’.
Các bạn nghĩ sao? Đừng ngại bình luận: ‘Tớ cũng từng giữ một món đồ như vậy!’ 🥹
#tĩnh_lặng #mùa_đông #ảnh_nghệ_thuật #đồ_lót_cổ_điển
The Aesthetic Alchemy of Obscurity: Reimagining the Art of Covering and Revealing in Contemporary Photography
Che để… đẹp hơn?
Haha, cũng biết là chuyện xưa cũ rồi nhỉ? Nhưng mà nhìn cái ảnh này là thấy rõ: cái đẹp không phải lúc nào cũng cần ‘bật đèn’!
Không lộ mới là đỉnh cao
Cái băng keo ấy đâu chỉ để giữ đồ, nó đang làm nghệ thuật! Như kiểu mình gói bánh chưng mà còn phải “đẹp mặt” ấy chứ.
Tấm lưng như tranh thủy mặc
Thay vì cởi áo ra khoe hết… người ta lại dùng băng keo để vẽ nên một bức tranh sống động giữa không gian lặng im. Nhìn là thấy: nghệ thuật đích thực là khi bạn biết che đi để người ta muốn tưởng tượng nhiều hơn!
Các bạn nghĩ sao? Có ai từng thử ‘kín đáo như nàng thơ’ chưa? Comment xuống dưới nha! 😏
Personal introduction
Sống giữa dòng chảy thời gian, tôi vẽ lại vẻ đẹp của những điều giản dị. Từ ánh trăng trên sông湄 đến tà áo cũ trong tủ gỗ – mỗi hình ảnh là một câu chuyện chưa kể. Hãy cùng tôi đi qua những khoảnh khắc lặng lẽ nhưng đầy thiêng liêng.