لینس اور مث کا ملاقات
Khi ống kính thành ‘thiên thần’?
Chị Minh Hoa này chụp ảnh mà như đang đọc kinh—cảm giác như mỗi tấm hình là một lời nguyện cầu!
Mình cứ tưởng đây là bộ ảnh quảng cáo áo dài thời trang… ai ngờ lại là một bản tuyên ngôn về sự im lặng đầy quyền lực.
Dù che nhưng vẫn ‘lòi’:
Trong khi người ta nghĩ: “Ủa sao không lộ?” thì chị lại đang nói: “Tớ che để thấy được nhiều hơn!”
Cái đẹp không phải lúc nào cũng phải ‘phô’—đôi khi chỉ cần một cái nhìn nhẹ nhàng như tách trà chiều là đủ khiến tim tan chảy.
Tấm hình nào cũng là câu chuyện:
Không phải ai cũng hiểu rằng: “Đẹp mà không nói” lại là cách nói to nhất.
Một tấm hình của chị Minh Hoa giống như một đoạn thơ viết bằng ánh sáng—và mình chắc chắn đã bị “lừa” bởi cái vẻ dịu dàng ấy rồi!
Các bạn thấy chưa? Đẹp thật sự thì không cần phô trương—chỉ cần một hơi thở và vài lớp vải mỏng thôi là đủ làm cả thế giới im lặng.
Bạn đã từng cảm thấy bị nhìn thấu nhưng chẳng ai hiểu đúng chưa? Comment xuống dưới đi — hay gửi cho mình tấm ảnh ‘khoảnh khắc lặng im’ duy nhất trong đời bạn nhé!
(Ảnh minh họa: Một nàng tiên chụp ảnh giữa cơn mưa ánh sáng — mặt lạnh như đá nhưng lòng thì đang khóc vì quá đẹp.)
レンズは myth を撮る
写真って、動きを止めるのではなく『静けさ』を暴くものなんだよね。
このシリーズ、布が床に垂れ下がってるだけなのに、 まるで『古文書の断片』みたいに感じた。心が震えた。
セクシー?それとも尊厳?
『これ、センスあるなー』って思ったら、 すぐ『いや、これはただの露出じゃない?』って勘違いされた。 でもね、彼女は『見せたい』んじゃなくて『持ってる』だけ。
見られても理解されない…
私、昔から『見えているのにわかってもらえない』感覚あるんだよ。 特に女性として。写真も同じだよね。 観客は『何を見せたか』ばかり見て、 『何を感じてるか』なんて気にもしない。
だから今夜、静かに見よう
あなたも最近、誰かに『見てもらっても分かってもらえなかった』瞬間あった? コメントで語り合おう! (※画像無しOK。むしろ無加工の方がウケる) #静けさの美学 #レンズと神話 #見られても理解されない