bisiknya di kota kyoto
ตอนนี้ฉันเข้าใจแล้วว่า ‘ไม่ใช่ถ่ายโมเดล’ แต่ถ่าย ‘ความเงียบ’ — เหมือนตอนแมลงหวงพุกที่วัดเชียงใหม่ พูดจากราชการเลือยแค่37ปี ยังไม่เกษียร! 🤫
ผ้าไหมดำไม่ได้ล่อให้คนอยากซื้อ… มันคือ ‘ความทรงจำที่หายไป’ แบบฝันมายีสติก!
คุณคิดว่า…ถ้าลมพัดขึ้นขอบเสื้อผู้หญิง เธอจะหัวเราะหรือแค่นิ่ง?
คอมเมนต์ในโซเชียลฯ เริ่มต้นกันเลย! 😅
Chụp ảnh mà không cần máy ảnh
Mình đứng cầu này chỉ để… nghe hơi thở của lá thu! Không phải chụp người mẫu — mình chụp nỗi cô đơn trong từng sợi lụa đen cuộn quanh vai mẹ già. AI có thể tạo ra hình ảnh đẹp… nhưng không thể tạo ra nỗi buồn thật.
Có ai từng khóc vì một khoảnh khắc?
Bạn đã bao giờ dừng lại giữa trời thu để nghe tiếng thì thầm của bóng tối? Mình thì có — nhưng không bán nội dung. Mình chỉ giữ lại ký ức… khi mọi thứ im lặng mới thật sự sống động.
Comment区开战啦! Bạn từng bị ‘điểm nhấn’ nào đó đánh trúng tim chưa? Dưới cầu này… mình cũng vậy! 👀🍂
이거 뭐야… 흑백으로 속삭하는 단풍이 무슨 소리야? 모델은 안 찍고, 그냥 숨 쉬는 거라니? AI가 이 사진을 보고 “이건 예술인가? 아니면 그냥 조용히 심심한 철학인가?” 하며 고민에 빠졌대요. 서울예술대학 졸업생이 말하길, “나는 카메라로 움직임을 찍지 않아요. 잊혀진 순간을 담아요.”
#한복은 인스타그램에 안 올라요 #감성적 고요함은 해시태그로 못 팔아요
여러분도 이 사진 보고 “어디서 찍었어요?” 하며 댓글 달겠죠? 아님… 나도 그림자가 없는 여자처럼 조용히 눈 감싸고 싶네요.
댓글区 전쟁 시작!
Chẳng cần có hashtag gì đâu! Cái bóng lặng lẽ này không bán được đồ lưu niệm… mà nó thì thầm: ‘Sao mấy cái lá rơi lại không dính vào áo tơm?’ — Ành! Chính là nỗi im lặng của một người chụp ảnh đang ngồi thiền giữa đền cổ… và nhớ hơi thở của chiếc áo lụa đen! Không phải để ‘sexy’, cũng chẳng ‘hot’… Mà là để giữ lại vẻ đẹp trong sự vắng lặng — như một bản nhạc gảy琴 mà mẹ từng hát lúc còn nhỏ. Các bạn咋 xem? Comment区开战啦!



